sớm ra vườn hái đóa hoa ngắt thêm một nhánh mù sa trên cành buồn chân bước lạc lên chùa lặng nhìn sư chép mấy tờ kinh khuya không nói mộng chẳng nói mơ nói ra sợ cả thiên thu rã rời
một sát na một sát na chỉ trong một niêm hóa ra muôn trùng
nhìn ra hoa rơi đầy ngoài sân những cánh hoa vàng thơm tuổi no khi đã đi qua miền thanh xuân chợt thấy nao lòng khi nhớ lại nắng sớm mưa chiều chưa kịp hẹn mới hay đời người như phù vân trên những cánh buồm trôi trên sông thấy vắng đôi bờ bàn tay vẫy những ngày trong mưa qua chiều đông nhớ bếp lửa hồng thôn xóm cũ một thời một thời nghe gió thổi mây bay qua núi những ngậm ngùi khi đó tuổi đời còn rất trẻ thản nhiên nhìn năm tháng thầm trôi đi từ thanh xuân giờ tóc úa vẫn cứ quay về trong giấc mơ quê nhà xa quá xa như nhớ nhói cái tim đau một nổi niềm