có hôm ngồi bên phố chợ
cà phê khói thuốc mơ màng
từ khi gặp em bên quán
cà phê từ đó mê man
bạn bè khi không khi có
cà phê buổi có buổi không
nhiều hôm ngồi im một xó
hết tiền đành nhớ bâng khuâng
hãy cứ hồn nhiên mà sống
đời cứ vô tình mà quên
mùa xuân vì hoa mà đến
hoa tàn xuân biệt tăm
ta theo đời đi lên núi
nằm nghe sấm chớp mưa dầm
cõi đời buồn không thể nói
chập chờn trong cuộc tử sinh
một hôm ngồi bên sông nước
giang hà ngồi uống rượu chơi
bóng chiều chìm trong khói sóng
gặp em cứ ngỡ nhầm người
mới hay trong thời luân lạc
nổi trôi nào chẳng riêng ai
em xưa lụa là phố Huế
em giờ bạc áo sờn vai
vẫn là em người năm cũ
nói cười như chuyện ngày qua
em ơi đừng làm tôi nhớ
một thời tươi đẹp như hoa
vẫn là thì thầm câu chuyện
ngỡ như ngày nọ ngày kia
em ơi đừng làm tôi nhớ
một thời xưa ở quê nhà