anh đi như gió qua đường còn em ở lai có buồn không em một ngày chờ nắng qua đêm một mùa còn lại rớt trên giang hà anh đi cho nổi nhớ nhà còn em ở lại cứ là quê hương
tôi ngồi chờ nắng sớm mai qua chờ một ngày lướt bay theo gió cho môt mùa trôi dạt trong hoa áo ai xưa nhạt màu sương khói bay trong năm tháng tuổi xuân hồng em ngày đó như vàng ngon nắng hiếm hoi về trong những chiều đông khói thuốc xanh ly ca phê đắng tôi ngồi nhìn phố ướt cơn mưa em một sớm không còn ở đó ngọn nắng vàng, tan giữa hư vô
chiều qua cầu Tràng Tiền sương khói thấy giòng sông như trốn trong mơ em cũng trốn nổi buồn của Huế về ở quanh quất chốn mịt mù vẫn biết đời người là dâu bể mà sao còn vong cái tâm sầu một chút buồn trôi vào thiên cổ tôi về với Huế em giờ đâu
những người em gái nhỏ rủ nhau bỏ quê nhà để lại miền châu thổ một trời mây bao la hỡi em người biệt xứ đi về đâu về đâu quê nhà xa như nhớ mẹ cha bạc mái đầu người của trăm năm trước viết chi thơ đoạn trương để bây giờ hậu thế hóa thân Kiều tha phương